Vẫn tiếp tục cho bài vào blog

Vẫn tiếp tục cho bài vào blog

Friday, July 29, 2011

Tuổi Già Là Thời Sung Sướng Nhất.

Tuổi Già Là Thời Sung Sướng Nhất.

....Khi đã lớn tuổi, thì con người được nhiều tự do hơn, được thong thả hơn để sống. Không còn phải như em bé bị cha mẹ ép buộc, bây giờ thì muốn làm chi thì làm, muốn thức khuya dậy sớm gì, cũng chẳng còn ai la mắng dọa nạt, rầy la. Nếu vợ vì thương, sợ mất sức khỏe, thì cũng cằn nhằn chút chút thôi, mình không nghe thì cũng chẳng bị roi đòn gì. Không còn phải khổ công học tập, lo lắng cho tương lai mai sau, chẳng phải học thêm chi cho mệt trí, biết quá nhiều, biết quá đủ rồi. Nếu đã nghỉ hưu, thì học thêm làm chi. Nếu còn đi làm, thì cũng đã rành nghề, quen tay quen việc, làm việc dễ dàng. Khi già tình yêu cũng không còn là mối bận tâm, không quan trọng quá, chưa nghe báo đăng các cụ già trên dưới sáu mươi tự vẫn chết vì thất tình. Tội chi mà chết vì tình trong tuổi già, vì cũng sắp thấy Diêm Vương rồi, việc chi mà đi sớm hơn. Khôn quá rồi, chết vì tình yêu là nông nỗi. Đời sống tình cảm của tuổi già êm đềm hơn, ít đau đớn ít sôi động, và bình lặng. Tuổi già rồi, các ông không còn tính chuyện mèo mỡ lăng nhăng, khỏi phải lo lắng sợ vợ khám phá ra chuyện dấu diếm mà nhà tan cửa nát. Đỡ tốn tiền quà cáp, đỡ tốn thì giờ lui tới các nơi bí mật. Hồi hộp, đau tim. Các bà khỏi phải lo chuyện đi đánh ghen, không còn cần phải chăm chút nhan sắc làm chi nữa, vì như chiếc xe cũ rệu, có sơn phết lại cũng xộc xệch, cũng méo mó. An tâm và chấp nhận, thì khỏi băn khoăn mà vui.
Cũng có một số ít những cặp vợ chồng già đem nhau ra tòa chia tay, vì khi già cả hai đều trở thành khó tính. Hậu quả của ly dị trong tuổi già không trầm trọng như khi còn trẻ, vì con cái đã lớn, đã tự lập, không còn ảnh hưởng nhiều đến tương lai chúng và tương lai của chính mình. Vì còn sống bao lâu nữa mà lo lắng chi cho nhiều. Xa được ông chồng khó tính, độc tài là mừng. Dứt được bà vợ đanh đá, bạc ác là phải sung sướng. Khỏe trí. Tuổi già, cố giữ cho còn có nhau, khi đã đến nước ly dị, thì hai bên đều đúng, đều có lý. Đây là hành động tự cứu mình, và cứu người ra khỏi cảnh khổ lúc cuối đời, khi mà mộ bia đã thấp thoáng trước mắt, không còn bao nhiêu ngày nữa. Có điều ít ai nghĩ đến, là càng già, thì càng dễ tìm một người bạn đời để nối lại, để an ủi nhau trong tuổi xế chiều. Vì chung quanh họ, có thiếu chi người đứt gánh nửa đường. Chồng chết, vợ chết, ly dị. Vấn đề là không sao tìm được một người có chung nhiều kỷ niệm, nhiều tình nghĩa, nhiều chia xẻ như người phối ngẫu cũ. Tình già cũng nhẹ nhàng, thong thả, ít khổ đau, ít sôi nổi hơn tình khi còn trẻ trung. Sức lực cũng có còn bao nhiêu mà ghen tương nhau chi, mà lo lắng chi cho thêm mệt, những người lớn tuổi kinh nghiệm và biết rõ như vậy. Nhiều người trẻ, sau khi gia đình tan vỡ thì xuống tinh thần, uống ruợu đánh bài tìm quên, đôi khi không phải vì họ quá thương yêu người cũ mà tự hủy hoại đời mình, mà chính vì họ tự thương thân, tự ái bị xúc phạm, và rồi sa lầy vào ruợu chè cờ bạc. Người lớn tuổi thì suy nghĩ khác. Họ nghĩ rằng ta cũng đã gần đất xa trời rồi, có sống thêm bao lâu nữa mà sầu khổ cho mệt. Mất củ khoai lang, thì kiếm củ khoai mì bù vào. Tuổi già biết giá trị tương đối của tình yêu nên không tìm tuyệt hão, không tìm lý tưởng, và nhờ vậy không bị thực tế phũ phàng làm vỡ mộng, đau khổ. Khi già rồi, có ai hỏi tuổi, thì cũng không cần dấu diếm, không cần sụt đi năm bảy tuổi làm chi. Sướng lắm. Vì có sụt tuổi, cũng không dấu được những nếp nhăn, mà chẳng có ích lợi gì. Nếu tự cọng thêm cho mình chừng chục tuổi, thì không chừng được thiên hạ nức nở khen là còn trẻ, trẻ quá, và họ mơ ước được như mình.

Các ông có vợ đẹp, khi lớn tuổi cũng đỡ lo bọn dê xồm dòm ngó, lăm le dụ dỗ vợ mình. Con người, ai mà không nhẹ dạ, ai mà không ưa lời nói ngon ngọt êm tai, ai mà không có khi thiếu sáng suốt. Vợ chồng cũng có khi bất hòa, buồn giận nhau, và những khi nầy, lòng người dễ chao đảo lắm. Bởi vậy, các ông đỡ nghe các bà hăm he ly dị, hăm he bỏ nhau. Tuổi nầy các bà cũng thừa khôn ngoan để biết những tên ngon ngọt, hứa hẹn nhiều, thường chỉ là những tên phá đám, chứ không thể tin tưởng được. Đàn bà có chồng hào hoa, đẹp trai, khi lớn tuổi cũng bớt lo, vì các ông cũng bớt máu nóng, bớt chộn rộn và khôn ngoan hơn thời trẻ trung. Biết kềm chế hơn, và biết rõ giá trị hạnh phúc gia đình cần gìn giữ hơn là chơi ngông. Tuổi già, vợ chồng sống chung với nhau lâu rồi, chịu dựng nhau giỏi hơn, quen với cái thói hư tật xấu của nhau. Không còn thấy khó chịu nhiều nữa. Dễ dung thứ cho nhau, chấp nhận nhau, vì họ biết rõ bên cạnh cái chưa tốt của người bạn đời, còn có rất nhiều cái tốt khác. Vợ chồng, khi đó biết bao nhiêu là tình nghĩa, bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu thân thiết, cho nên hạnh phúc hơn, vui hơn. Tình yêu trong tuổi già thâm trầm, có thì giờ bên nhau nhiều hơn, chia sẻ nhiều hơn. Cũng có nhiều ông bà già ưa cãi vã nhau, cũng dễ hiểu, khi đó tai của cả hai ông bà đều lãng, người nầy nói một đường, người kia hiểu nẻo khác, cho nên buồn nhau giận nhau, không gây gổ sao được?
....Tuổi già, thì tất cả mộng ước điên cuồng của thời trẻ trung đã tan vỡ, đã lắng xuống, không còn khích động trong lòng, không còn thao thức nhức nhối. Họ biết sức mình đến đâu, và không tội chi mà ôm cao vọng cho khổ thân. Họ còn biết thêm rằng, nếu những cao vọng điên cuồng ngày xưa mà có thành đi nữa, thì e cũng chỉ là hư không, chẳng đáng gì. Khi tuổi già, thì biết khôn ngoan mà an phận, biết vui với bình thường. Biết đâu là hạnh phúc chân chính. Nhiều người già rồi mới tiếc suốt một thời son trẻ không biết sống, phí phạm thời gian theo đuổi những huyễn mộng, làm đau khổ mình, làm điêu đứng người khác. Tuổi già, vui khi thấy mình hết nông nỗi, nhìn đời bằng cái tâm tĩnh lặng hơn. Ai khen không hớn hở mừng, ai chê không vội vã hờn giận. Vì biết rõ mình không có gì xuất chúng để thiên hạ khen nịnh. Và biết mình cũng có nhiều cố tật không chừa được, đáng chê. Chê thì chê, khen thì khen. Khen cũng thế, mà chê cũng thế, thì ta vẫn là ta, là một kẻ già, đáng được khoan thứ hơn là trách móc.
Lúc nầy, không còn muốn làm giàu, không bị con ma tham lam thúc bách để kiếm và tích trữ cho nhiều tiền nhiều bạc. Con cái cũng đã lớn, không phải chi tiêu nhiều thứ , thì tiền bạc, chỉ cần đủ sống thôi, cũng là thỏa nguyện. Họ cũng không cần se sua, tranh hơn thua với ai, tinh thần họ vui vẻ, dễ chịu và khỏe khoắn hơn. Mối lo âu về tài chánh cũng nghẹ gánh. Bởi khi đó, nhiều người đã tích trữ được một số tiền nhỏ. Nhà cửa cũng đã có. Nợ nhà, nợ xe cũng ít đi, hoặc không còn nữa. Con cái cũng đã lớn, không còn là gánh nặng cho mình. Chúng nó đã có nghề nghiệp, đã làm ăn được. Chắc chắn tương lai chúng khá hơn mình nhiều. Người già không chi tiêu nhiều, ăn cũng ít đi rồi, chơi cũng không còn phung phí dại dột như tuổi trẻ.

Khi già, thời gian mới là thực sự của mình, vì không còn phải chạy ngược chạy xuôi kiếm sống nữa. Không còn bị bó buộc bởi trách nhiệm bổn phận. Có thể ngồi mơ mộng hàng giờ trên ghế đá công viên, thưởng thức thiên nhiên tuyệt thú, có thể tìm được an bình tuyệt đối, không như thời còn trẻ, đi nghỉ mát, mà thỉnh thoảng cũng bị công việc nhà ám ảnh, nhắc nhở.

Tuổi già về hưu, là một mong ước của gần như của tất cả mọi người. Nhiều người gắng làm sao kiếm cho nhiều tiền để dược về hưu sớm hơn. Nhiều thanh niên, ngày về hưu còn xa lắc, xa lơ mà vẫn mơ ước. Người Mỹ, trẻ già chi cũng ngĩ đến hưu trí. Hưu trí trong tuổi già là một phần thưởng của tạo hóa, của xã hội. Cho sung sướng, nghỉ ngơi. Già là nghỉ ngơi, là khỏe khoắn. Mỗi buổi sáng nằm dài trên giường, sáng nào cũng là chủ nhật trong tuần, muốn dậy lúc mấy giờ cũng được, muốn nằm cho đến trưa đến chiều cũng không sao. Nằm thoải mái, không ai chờ, ai đợi, không có việc gì gấp gáp phải làm, ngoại trừ cái bọng tiểu nó thúc dục, không cho mình nhịn lâu thêm được nữa. Thế thì sao mà không sung sướng. Nếu chưa về hưu, còn đi làm việc, thì cái tâm của người lớn tuổi cũng nhẹ nhàng, ít bị những sức căng, bị áp lực đè nén. Vì tài chánh cũng quan trọng, nhưng không quá quan trọng đến nỗi khi thất nghiệp thì mất xe, mất nhà, mất vợ mất con như những người còn trẻ. Khi này, nhiều thứ trong cuộc sống đã ổn định, nhu cầu tiền bạc cũng không quá nhiều. Vã lại, già rồi, kinh nghiệm công việc nhiều, cho nên giải quyết mọi sự trong dễ dàng, thong thả. Bạn đồng sự cũng có chút nể nang, phần vì tuổi tác, phần vì kinh nghiệm. Có trường hợp, còn có việc thì tốt, mất việc thì mừng hơn, vì có lý do chính đáng để về hưu cho khỏe. Vì nếu việc có hoài, việc lại dễ dàng, thì tiếc, không muốn về hưu. Tuổi lớn, không cần thăng tiến, không cần đua chen với ai, cho nên tinh thần thoải mái, được bạn bè chung quanh thương mến hơn. Những người về hưu rồi, trở lại làm việc, thì đi làm, như đi chơi, chứ không phải "đi cày" như nhiều người khác quan niệm. Vui thì làm tiếp, chán thì về nhà nghỉ ngơi.

Người lớn tuổi, thì sức khỏe xuống, bệnh hoạn ồ ạt đến tấn công, không ai thoát khỏi bệnh hoạn. Nhưng họ lại cảm được cái sung sướng của một ngày khi bệnh thuyên giảm. Một ngày khi cảm thấy gân cốt ít nhức mỏi hơn, dễ chịu trong từng khớp xương hơn. Ngưới trẻ đâu có thấy được những nỗi sung sướng này? Vì họ chưa kinh nghiệm, chưa trải qua, nên chưa biết. Họ có sức khỏe, nhưng họ không biết đó là sung sướng, cho nên, xem như chẳng có giá trị gì. Anh chị xem, nếu anh chị có một tảng ngọc to bằng cái bàn nằm trong vườn, mà anh chị không biết đó là chất ngọc, thì không biết quý, không biết mình sung sướng có tảng ngọc, mà chỉ quý và sướng vì viên ngọc nhỏ xíu nằm trên chiếc nhẫn mà thôi. Có người viết sách rằng, tuổi già, buổi sáng ngủ dậy, nghe xương cốt đau nhức mà mừng, vì biết mình chưa chết. Tôi thêm rằng, biết mình còn sống là mừng, biết mình đã chết nhẹ nhàng, càng mừng hơn. Nầy anh chị có nhớ câu chuyện Thượng Đế khi đuổi tổ phụ loài người là ông Adam và bà Eva xuống trần gian, có chỉ mặt mà phán : “Từ nay chúng mi phải đổ mồ hôi trán mới có hạt cơm vào mồm”. Đó là câu nguyền rủa độc địa nhất, là lời phán ý nghĩa nhất, là con người phải sống trong nhọc nhằn. Sách Phật cũng có viết đời là đau khổ, và tu để tránh khổ. Đó, đời nầy đáng sống lắm, nhưng cũng nhiều khổ đau lắm. Bởi vậy nên tôi nói, được sống là mừng, mà được chết, cũng mừng. Tôi đi đám ma ông bạn già, thấy gia đình khóc lóc, rên rỉ thảm thương, con cháu mếu máo kể lể. Tôi cười trong bụng, nghĩ rằng bọn nầy không biết luật của tạo hóa. Có sinh thì có diệt. Chúng nó muốn thân nhân của chúng sống đời đời sao? Biết đâu chỉ là khởi điểm của một cuôc rong chơi. Nầy, tôi đọc cho anh chị nghe một đoạn thơ của anh bạn tôi:

Tôi đi trước, hẹn gặp nhau ở đó

Ai thay da mãi mãi sống muôn đời ?

Kẻ trước, người sau xếp hàng xuống mộ,

Biết đâu là khởi điểm cuộc rong chơi ...

Khi tuổi già, thì xem cái chết như về. Ai không phải chết mà sợ. Sống qua khỏi tuổi năm mươi, là đã lời lắm. Tuổi trung bình của con người trên thế giới này chưa được con số năm mươi. Thì mình nên tự xem như được sống thêm đời thứ hai. Đời trước đã hoàn tất, có cả khổ đau lẫn hạnh phúc. Đời sau nầy, thì chắc chắn là sung sướng hơn hạnh phúc hơn đời trước. Vì đã từng trải, đã gom được kinh nghiệm của đời trước, để thấy đâu là hạnh phúc chân thật, đâu là phù du huyễn hão. Chết là về. Nhưng chỉ sợ không về được đến nơi đến chốn, mà như chiếc xe hư máy dọc đường. Làm khổ chủ xe, bắt nằm liệt mê man, không sống mà cũng không chết, đó mới là cái đáng sợ. Tôi biết vậy, nên đã làm di chúc, khi nào tôi bị mê ba ngày, thì xin rút ống cho tôi đi. Đi về bình an. Này, anh chị nghĩ sao về ông bác sĩ mà người ta đặt cho tên là bác sĩ tử thần? Già rồi tôi không nhớ rõ tên, hình như ông ta tên là “Ki-Vô-kiên” phải không? Cái tên gần gần như vậy. Theo tôi, thì ông nầy là một vị Bồ Tát, cứu độ cho chúng sinh mau qua khỏi khổ đau, để bị ra tòa, bị tù tội. Chỉ có cái tâm Bồ Tát thật lớn mới làm được việc đó. Tôi cố tìm một cái ảnh ông ta để thờ sống, mà không có. Tôi nghĩ, trong tương lai, luật pháp sẽ không ngăn cấm việc cho người đau đớn ra đi sớm hơn, vì đàng nào cũng chết, tại sao phải kéo cái đau đớn ra dài hơn mới được chết. Trừng phạt người ta hay sao? Trong tuổi già, người ta biết ơn sự nhiệm mầu của tạo hóa. Có bộ máy nào, không phải là gang thép, bạch kim, mà chạy một mạch sáu bảy chục năm không ngưng nghỉ, mà vẫn còn hoạt động như quả tim, buồng phổi, trái thận, cái bao tử, não bộ. Có hệ thống ống dẫn nào hoạt động sáu bảy chục năm mà chưa thay thế như các mạch máu của hệ thống tuần hoàn. Thì dù có rò rỉ van tim, chất mỡ đọng nghẹt trong vài ba mạch máu, thì cũng là sự thường tình, và mừng là còn sống, còn sinh hoạt được. Dù có phải liền liền đi vào cầu tiểu mỗi ngày nhiều lần, thì họ vẫn sung sướng là cái vòi xài mấy chục năm mà vẫn chỉ mới rò rỉ sơ sơ. Mấy cái vòi nước trong nhà, bằng kim khí cứng, không rỉ sét, thế mà năm bảy năm đã phải thay rồi...

Vẻ đẹp Việt Nam » Phụ nữ Việt Nam Phụ nữ với hạnh phúc gia đình

Phụ nữ với hạnh phúc gia đình

Trong xã hội hiện đại, nhịp sống ngày càng sôi động, vai trò của người phụ nữ trong gia đình và xã hội ngày càng cao. Thế kỷ XXI đang đề cao vai trò của người phụ nữ, điều đó đòi hỏi người phụ nữ không ngừng học tập, rèn luyện để nâng cao vai trò và sự đề cao của xã hội. Hiện nay phụ nữ tham gia hầu hết các lĩnh vực của đời sống xã hội nhưng phụ nữ còn phải làm tốt vai trò của người mẹ, người vợ trong mỗi gia đình.
Gia đình là cái gốc của con người, mỗi con người sinh ra đều bắt đầu từ mỗi gia đình. Gia đình là cái nôi đầu tiên, là cội nguồn của tình cảm, là sự bình yên của mỗi con người. Gia đình là tế bào của xã hội, gia đình tốt thì xã hội mới tốt, xã hội tốt tạo điều kiện cho con người phát triển toàn diện.
Một gia đình văn hoá phải là gia đình ấm no, bình đẳng, tiến bộ, hạnh phúc. Đó là mục tiêu chiến lược quốc gia vì sự tiến bộ của phụ nữ đến năm 2008. Để đạt mục tiêu đó, mỗi chị em phụ nữ chúng ta phải làm tròn vai trò xã hội phân công đó là:
              + Vai trò làm vợ
Muốn làm tròn vai trò làm vợ, người phụ nữ phải có tình yêu, phải biết quyến rũ chồng và có lòng chung thuỷ, luôn vun đắp cho tình yêu và cuộc sống gia đình.
Là trung tâm tình cảm gắn kết các mối quan hệ giữa các thành viên trong gia đình, họ hàng, phải biết đối xử công bằng và thật sự là tấm gương sáng cho con noi theo. Có ý thức chăm lo cho các thành viên trong gia đình cả về vật chất lẫn tinh thần.
Với mình phải trau dồi tứ đức đã được rút ra, đó là: Công – Dung – Ngôn - Hạnh.
              Nghĩa là:
Công: Là phụ nữ phải giỏi giang nữ công gia chánh nấu ăn, may vá, thêu thùa và giỏi chuyên môn nghề nghiệp.
  Dung: Là dung nhan ta phải gọn gàng tươi tắn. Có nhà danh ngôn đã nói: “Không có người đàn bà xấu chỉ có người đàn bà không biết làm đẹp mà thôi”. Đẹp ở đây phải phù hợp với điều kiện công tác và lao động của mỗi người.
Ngôn: Là lời ăn tiếng nói từ tốn, dịu dàng. “Chim khôn hót tiếng rảnh rang, người khôn nói tiếng dịu dàng dễ nghe”, “Lời nói không mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau”.
Hạnh: Là đức hạnh, nết na, cái tâm của con người đó biết đối nhân xử thế, biết trên kính dưới nhường, biết trước, biết sau. “Chồng em áo rách em thương, chồng người áo gấm xông hương mặc người”.
Dù ở vị trí nào trong xã hội, đó chỉ là công việc xã hội giao cho, còn ở gia đình chúng ta vẫn là người vợ. Vậy phải đảm bảo việc nhà lo cho chồng cho con. Cho nên đã có câu: giàu vì bạn, sang vì vợ. Vợ còn là người làm rạng rỡ công danh, vị thế của chồng cũng như ngoài xã hội.
              + Vai trò làm mẹ
              - Phụ nữ có công sinh thành ra con cái. Có trách nhiệm nuôi dưỡng, giáo dục con khôn lớn trưởng thành. Phụ nữ còn là người thầy đầu tiên của con người. Từ khi còn trong bụng mẹ đứa trẻ đã chịu ảnh hưởng về những tư duy suy nghĩ của mẹ, niềm vui, nỗi buồn đều phản ánh của người con. “Mẹ là người thầy giáo ban đầu, Con như trang giấy trắng phau bên đèn”.
Mẹ là tấm gương phản chiếu cho con, người mẹ đức độ vị tha thì đứa con sẽ ngoan ngoãn, lễ phép.
              Trong giáo dục con cái, cần lưu ý những điểm sau:
              - Hãy tôn trọng mình và tôn trọng con.
              - Phát huy tính tự lập của con
              - Nghiêm túc đối với con, kỷ luật con trong ranh giới cho phép
              - Công bằng với con cả về tình yêu và vật chất
              Có vậy người mẹ mới nhận được sự yêu thương kính trọng của con.
              + Vai trò làm dâu
Chúng ta là nàng dâu không chỉ có đối xử tốt với bố mẹ, anh chị em chưa đủ, mà phải biết đặc điểm tâm lý của bố mẹ chồng.
Trong gia đình, người phụ nữ đóng vai trò trung tâm trong tổ chức cuộc sống gia đình, tạo không khí vui vẻ về tinh thần và vật chất cho các thành viên. Mặc dù kinh tế còn khó khăn nhưng biết cách tổ chức và chi tiêu có kế hoạch thì vẫn tạo nên không khí ấm cúng và vui vẻ. Một gia đình êm ấm, hạnh phúc thể hiện tài năng của người phụ nữ. Vậy đòi hỏi ở phụ nữ phải:
              - Biết phân công lao động trong gia đình phù hợp
              - Quản lý điều tiết mọi chi tiêu trong gia đình có kế hoạch
              - Biết được sở thích của từng thành viên trong gia đình để động viên kịp thời.
              - Am hiểu được những cơ bản về nữ công gia chánh
              - Phải là tấm gương tốt trong gia đình và ngoài xã hội.
Trước những đòi hỏi của nền kinh tế thị trường và hội nhập kinh tế quốc tế, bất cứ ở đâu trong lĩnh vực nào vai trò và hình ảnh của người phụ nữ cũng không thể thiếu. Chúng ta có quyền tin tưởng và hi vọng rằng người phụ nữ sẽ có một cuộc sống, một công việc, một vị thế ngày càng xứng đáng hơn với những gì mà chị em chúng ta luôn cần mẫn, chắt chiu và cống hiến cho cuộc đời này.

HẠNH PHÚC LÀ GÌ

HẠNH PHÚC LÀ GÌ


    Ai cũng biết trong tiếng Anh, "happiness" có nghĩa là "hạnh phúc". Nhưng hạnh phúc là gì?

    H — Healthy (Sức khỏe)
   Giữ gìn sức khỏe mỗi ngày, bạn sẽ lớn lên thật khoẻ mạnh và hạnh phúc! Ăn đúng bữa, tập thể dục, và ngủ đủ giấc đồng thời từ bỏ những thói quen có hại cho sức khoẻ. Có một thể chất khoẻ mạnh giúp bạn vượt qua được nhiều khó khăn ở phía trước. 
 
    A — Attitude (Thái độ)
   Bạn có biết chú lừa Eeyore trong "Winnie the Pooh" không? Chú luôn gặp phải những tình huống tồi tệ nhất. Và chú đã bỏ cuộc khi chưa kịp khởi đầu việc gì. Nếu bạn có một thái độ tích cực, bạn sẽ tự tin vào chính mình. Hãy luôn tự nhủ và quyết tâm rằng "Mình có thể làm được điều đó."

     P — Present (Hiện tại, món quà)
   Hãy sống mỗi ngày và mọi ngày ở hiện tại. Hiện tại là một món quà, hãy tận dụng hết những gì cuộc sống mang lại cho bạn chứ đừng lo lắng về những gì đã xảy ra ngày hôm qua hay sẽ xảy ra ngày mai. Bắt đầu từ ngày hôm nay và nghĩ về mục tiêu lâu dài trong cuộc sống bạn nhé!

     P — Play (Vui chơi)
   Bạn bận rộn đến mức đầu óc căng như ong vò vẻ? Đã đến lúc bạn phải thư giãn với tivi, ca nhạc, máy tính…Hay bạn chỉ cần ngồi một mình, thả hồn ra cửa sổ, ra ngoài ngắm mây trời, cây cối. Nhưng trước hết, bạn hãy lắng nghe một bài hát rất hay đang ngân lên từ trong đầu bạn kìa!

    I — Inward (Nội tâm)
   Hạnh phúc đích thực bắt nguồn từ chính bạn chứ không thể chịu tác động bởi những lời nói hay việc làm của người khác. Inward cũng có nghĩa rằng hạnh phúc không thể bán, rằng của cải vật chất không mang lại hạnh phúc. Tình yêu thương, sự cảm thông và lòng can đảm đều là những thứ không cần phải mua vì đã có trong chính con người bạn đó.

     N — Nut (Hạt)
   Hãy thử tưởng tượng một hạt bạn hay ăn với phần bên trong mềm mại được bảo vệ bởi lớp vỏ cứng bên ngoài. Chúng ta cũng như vậy đấy, vẻ bề ngoài chỉ là lớp vỏ để bảo vệ cho phần "nhân" ngọt ngào của bạn ở bên trong.

    E - Express Yourself (Bộc lộ chính mình)
   Đừng ngồi chờ phép màu nào sẽ đến mà phải tự biết làm sao để có được phép màu cho mình. Thử vẽ một bức tranh, chụp một kiểu ảnh, viết một câu chuyện tình yêu v.v… Đó cũng là cách bạn bộc lộ mình đó, thật kỳ diệu biết bao! Hãy bộc lộ cảm xúc thật của mình!

    S - Simple (Đơn giản)
   Tại sao bạn cứ làm phức tạp cuộc sống của mình lên nhỉ? Hãy bằng lòng với những gì mình có và không cần phải níu kéo quá sức. Hãy dành thời gian với gia đình của bạn và cùng nhau lắng nghe và chia xẻ.

    S - Smile (Nụ cười)
   Khi bạn cảm thấy thất vọng, buồn bã thì hãy cố gắng nghĩ ra hay làm điều gì đó để cười, để xoa dịu tâm trạng và cảm xúc của bạn. Bạn chính là người bạn thân nhất của bạn đó.

   Vậy bí quyết của hạnh phúc đích thực tức là bạn không thể mua được tình yêu thương và thời gian là vô giá. Hãy sống mỗi ngày như thể nó không bao giờ quay trở lại và tận dụng hết sức những gì mình có. Vậy, hạnh phúc thực sự không phải là khó, phải không các bạn?

Thursday, July 28, 2011

10 điều nên biết

10 điều nên biết

1. Khi gặp được người mà bạn thật sự yêu thương : Hãy nổ lực giành lấy cơ hội trở thành 1 nửa của người ấy bởi vì nếu người ấy ra đi , tất cả sẽ không còn kịp nữa .

2. Khi gặp 1 người bạn có thể
tin tưởng được : Cần giữ quan hệ tối với người đó vì trong cuộc đời mỗi người , gặp được tri kỷ không phải là điều dễ .

3. Khi gặp người đã từng
giúp đỡ bạn : Nhớ tỏ thái độ cảm kích đồi với người ấy vì họ đã mang lại sự thay đổi trong cuộc đời bạn .

4. Gặp ngơời
đã từng yêu bạn : Nên nở nụ cười cảm kích với họ vì đã giúp bạnhiểu thêm về tình yêu .

5. Gặp người từng
ghét cay ghét đắng bạn : Nên cười xã giao với họ vì họ làm bạn trở nên kiên cường hơn .

6. Gặp người đã
từng phản bội bạn : Nên nói chuyện với họ vì nếu như không phải họ , ngày hôm nay bạn sẽ không hiểu biết gì về thế giới này .

7. Gặp người
bạn đã từng yêu : Nên chúc phúc cho họ , bởi vì khi yêu , bạn chẳng đã từng mong muốn họ vui vẻ hạnh phúc đó sao ?

8. Gặp người
đi qua vội vàng cuộc đời bạn : Cần cảm ơn họ đã đi qua cuộc đời này của bạn , bởi vì họ là 1 bộ phận sắc màu trong cuộc sống phong phú và đa dạng của bạn .

9. Gặp người đã
từng hiểu lầm bạn : Hãy nhân thể giải quyết sự ngộ nhận , bởi vì bạn có thề chỉ có 1 cơ hội này để giải thích mà thôi .

10. Và hãy cảm ơn
1 nửa của bạn hiện nay bởi vì người ấy đã iu bạn , vì bạn và người ấy đang hạnh phúc .

Hãy yêu người , yêu đời và yêu chính mình

Wednesday, July 27, 2011

Tôi học được rằng:

Tôi học được rằng: 



Tôi học được rằng: 
Có những điều dù ta chỉ làm trong khoảnh khắc nhưng lại làm ta đau lòng cả đời. 

Tôi học được rằng: 
Mỗi khi xa rời người thân yêu, hãy luôn nói lời thương yêu nhất, bởi có thể đó là lần cuối ta gặp họ. 

Tôi học được rằng: 
Đã là bạn thân, dù không làm gì cả, ta vẫn có những phút giây tuyệt vời khi bên nhau. 

Tôi học được rằng: 
Tình bạn chân thành sẽ mãi lớn lên dù cho có cách xa ngàn dặm, và tình yêu đích thực cũng thế đấy. 

Tôi học được rằng: 
Chỉ vì ai đó không yêu ta theo cái cách mà ta mong muốn, điều đó không có nghĩa là họ không yêu ta hết lòng. Đối với một người bạn tốt, sẽ chẳng có vấn đề gì nếu chẳng may họ làm tổn thương ta, và hãy biết tha thứ cho họ vì điều đó. 

Tôi học được rằng: 
Sẽ không đủ nếu ta chỉ biết tha thứ cho người khác. Đôi khi cũng phải học cách tha thứ cho chính mình. 

Tôi học được rằng: 
Bất kể con tim ta có tan vỡ, cuộc sống cũng sẽ chẳng dừng lại, và vẫn vô tình như không biết đến tổn thương của ta. 

Tôi học được rằng: 
Cuộc đời ta có thể bị đổi thay tại một khoảnh khắc nào đó bởi một người thậm chí ta không quen biết. 

Tôi học được rằng: 
Ngay cả khi trắng tay, ta vẫn có thể thấy được mình thật giàu có để giúp đỡ mỗi khi bạn bè cần đến. 

Tôi học được rằng: 
Người mà ta rất quan tâm, thậm chí cả cuộc đời thì lại có thể rời xa ta rất sớm. 
Người mà ta nghĩ sẽ vùi ta xuống đất đen khi hoạn nạn, nhưng chính họ lại là người nâng ta dậy khi ta vấp ngã. 

Tôi học được rằng: 
Khi không vui, ta được quyền giận dỗi, nhưng lại chẳng được phép tàn bạo và hung ác. 

Tôi học được rằng:
Trên đời này, không phải ai cũng tốt và tử tế với ta, cho dù ta không động chạm đến họ. Cách tốt nhất là đừng nên để ý đến những kẻ muốn chứng kiến ta gục ngã . Hãy sống vì những người yêu quý ta.

Tôi học được rằng: 
Để *quot;thành nhân*quot;, thành người mà ta mong muốn, phải mất thời gian rất dài. 

Tôi học được rằng: 
Hãy chịu trách nhiệm về những gì ta làm dù điều đó có làm lòng ta nát tan. 

Tôi học được rằng: 
Nếu ta không làm chủ được hành vi của mình, nó sẽ điều khiển lại ta. 

Tôi học được rằng: 
Người trưởng thành có nhiều điều phải suy nghĩ với những kinh nghiệm đã qua, và có được những bài học rút ra từ đó, và không bao giờ quan tâm nhiều đến việc mình đã tổ chức bao nhiêu lần sinh nhật. 

Tôi học được rằng: 
Hoàn cảnh sống có ảnh hưởng đến việc hình thành nhân cách của chúng ta, nên hãy ý thức về điều đó. 

Tôi cũng học được rằng: 
Chiếc áo không bao giờ có thể làm nên thầy tu. 
Ta không nên quá háo hức để khám phá bí mật vì nó có thể làm thay đổi cuộc đời ta mãi mãi. Dù hai người cùng nhìn vào một vật nhưng họ lại có thể thấy những điểm khác biệt rất lớn...

Lời khuyên của Cha

Lời khuyên của Cha

Có ai khen con đẹp, con hãy cảm ơn và quên đi lời khen ấy.

Có ai bảo con ngoan, hãy cảm ơn và nhớ ngoan hiền hơn nữa.

Với người òa khóc vì nỗi đau mà họ đang mang, con hãy để bờ vai của mình thấm những giọt nước mắt ấy .

Với người đang oằn lưng vì nỗi khổ, con hãy đến bên và kề vai gánh giúp .

Người chìa tay và xin con một đồng. Lần thứ nhất con hãy tặng họ hai đồng. Lần thứ hai con hãy biếu họ một đồng. Lần thứ ba con phải biết lắc đầu. Và đến lần thứ tư con hãy im lặng, bước đi.

Con hãy biết khen,nhưng đừng vung vãi lời khen như những cậu ấm cô chiêu vung tiền ra cửa sổ. Lời chê bai con hãy giữ riêng mình.

Nụ cười cho người, con hãy học cách hào phóng của mặt trời khi tỏa nắng ấm.

Nỗi đau, con hãy nén vào trong. Nỗi buồn, hãy biết chia cho người đồng cảm.

Đừng khóc than - quỵ lụy - van nài.

Khi con biết ngày mai rồi sẽ đến - có bầu trời, gió lộng thênh thang .

Con hãy đưa tay khi thấy người vấp ngã.

Cần lánh xa kẻ thích quan quyền .

Bạn là người biết đau hơn nỗi đau mà con đang có.

Thù là người quặn đau với niềm vui đang có ở trong con .

Chọn bạn sai, cả đời trả giá. Bạn hóa thù, tai họa một đời.

Con hãy cho và quên ngay.

Đừng bao giờ mượn dù chỉ một que tăm, sợi chỉ.

Chớ thấy vui khi mình thanh thản trước điều cần nghĩ. Sự thanh thản chỉ có ở người vô tâm .

Đừng sợ bóng đêm. Đêm cũng là ngày của những người thiếu đi đôi mắt.

Đừng vui quá,sẽ đến lúc buồn. Đừng quá buồn,sẽ có lúc vui .

Tiến bước mà đánh mất mình,con ơi dừng lại! Lùi bước để hiểu mình,con cứ lùi thêm nhiều bước nữa. Chẳng sao!

Hãy ngước nhìn lên cao để thấy mình còn thấp. Nhìn xuống thấp,để biết mình chưa cao.

Con hãy nghĩ về tương lai,nhưng đừng quên quá khứ. Hy vọng vào ngày mai,nhưng đừng buông xuôi hôm nay .

May rủi là chuyện cuộc đời,nhưng cuộc đời nào chỉ chuyện rủi may .

Hãy nói thật ít để làm được nhiều những điều có nghĩa của trái tim. Nếu cần, con hãy đi thật xa,để mang về những hạt giống mới. Rồi dâng tặng cho đời,dù chẳng được trả công.

Những điều cha viết cho con - được lấy từ trái tim chân thật. Từ những tháng năm lao khổ cuộc đời. Từ bao đêm chơi vơi giữa sóng cồn. Từ bao ngày vất vả long đong.

Cha viết cho con từ chính cuộc đời cha. Những bài học một đời cay đắng.

Cha gửi cho con chút nắng,hãy giữ giữa lòng con. Để khi con bước vào cuộc hành trình đầy gai và cạm bẫy con sẽ thấy bớt đau và đỡ phải tủi hờn. Đừng hơn thua làm gì với cuộc đời, con ạ!

Hãy để chị, để anh giành lấy phần họ muốn. Con hãy chậm bước dù là người đến muộn.
Dù phần con chẳng ai nhớ để dành .

Hãy vui lên trước điều nhân nghĩa. Hãy buồn với chuyện bất nhân. Và hãy tin vào điều có thật: Con người - sống để yêu thương.

SƯU TẦM

15 Điều đáng để chúng ta Suy Gẫm

15 Điều đáng để chúng ta Suy Gẫm


Danh vọng, địa vị, sự thành công và sự giàu có thường có khuynh hướng gia tăng cái tôi của người ta. Vì vậy, người ta sẽ lạc lối, giống như người lạc đường không thể về nhà được. Ai chứa đầy kiến thức thì điếc trước lời phải trái. Khi hai người tranh luận, một người thường đưa cái biết của mình vào. Cho nên rút lại chỉ nghe thấy tiếng của mình mà không học thêm được gì cả.
1. Sống trong hiện tại
 
Phật hỏi đệ tử:
- Cuộc sống người ta được bao nhiêu?

Các đệ tử thay nhau trả lời:

- 80 năm.

- Sai.

- 70 năm.

- Còn sai.

- 60 năm.

- Sai.

- Vậy người ta sống bao lâu?

Phật mỉm cười đáp:

- Đời người chỉ thuộc trong vòng hơi thở.

Lời bình :

Đừng ỷ vào quá khứ và cái sắp tới, hãy sống với thực tại.
2. Sau khi chết người ta đi về đâu?
 

Hoàng đế Goyozer đang học thiền với thiền sư Gudo Toshoku.
- Bạch thầy, sau khi chết, người ta đi đâu?

- Tôi không biết.

- Tại sao Thầy không biết?

- Vì tôi chưa chết.

- ???

Lời bình:

Khi sống, con người nên thưởng thức những vẻ đẹp và bí ẩn của cuộc sống theo cái nhiều người sống. Không cần quan tâm đến thế giới sau khi chết. Hãy sống trọn hôm nay, đừng lo ngày mai vì chuyện ngày mai thì mai mới xảy ra.
3. Định mệnh nằm trong bàn tay
 
Thời xưa, có vị tướng quyết tấn công địch dẫu quân địch mạnh hơn gấp nhiều lần. Trên đường tiến quân, ông dừng chân ở một đền thờ cầu nguyện, xin giúp đỡ. Sau đó, ông rút ra một đồng xu và nói lớn với quân sĩ:
- Bây giờ, ta sẽ lấy đồng xu để xin keo.Nếu là sấp, quân ta sẽ thắng còn ngửa thì quân ta sẽ bại.

Chúng ta phó mặc mạng sống cho định mệnh. Đồng xu bay lên, xoay mấy vòng và rơi xuống đất.

- Sấp rồi ! Chúng ta sẽ thắng ! Hãy xông lên chà nát quân thù ! – Ba quân reo hò phấn khởi.

Sau trận chiến, toàn bộ quân địch hùng hậu đông đảo bị đánh bại hoàn toàn. Vị phó tướng vui vẻ nói với tướng quân:

- Không ai có thể thay đổi được bàn tay định mệnh.

Tướng quân chỉ mỉm cười không đáp. Ông xoè tay đưa đồng tiền ra. Cả hai mặt đồng xu đều là mặt sấp.

Lời bình:

Thiên đàng rất công bằng đối với tất cả mọi người, không thiên vị dành riêng cho ai. Sự giúp đỡ duy nhất mà bạn có được là chính bản thân bạn !!!
4. Con sóng nhận thức
 
Nhìn thấy một con sóng cao lớn bên cạnh, con sóng nhỏ tỏ ra bực mình:
- Bực ghê. Sóng kia lớn quá, sao ta bé tí. Chúng mạnh mẽ xiết bao sao ta yếu đuối thế này.

Con sóng to cười đáp: – Đó là vì không nhận ra gốc gác của mình mà bạn buồn bực thế.

- Tôi không là sóng thế là gì?

- Sóng chỉ là hình thức tạm thời trong bản chất của bạn. Kỳ thực bạn là nước. Một khi nhận ra bản chất của chính mình là nước, bạn sẽ không còn ấm ức với cái vỏ sóng này và không còn buồn bực gì nữa.

Con sóng nhỏ hiểu ra, cười vui vẻ:

- À, bây giờ thì tôi hiểu. Bạn và tôi tuy hai mà một.

Lời bình:

Con người cho rằng “ngã” là ta nên xảy ra phân biệt ta và người mà buồn khổ. Thực ra loài người được cấu tạo cùng một bản chất trong thiên nhiên bao la.
5. Thiên đường địa ngục
 
Một vị tướng quân đến gặp thiền sư Ekaku hỏi:
- Bạch thầy, thiên đường hay địa ngục có thật hay không?

- Thế ngài là ai?

- Tôi là tướng quân.

Bất ngờ, thiền sư cười lớn:

- A ha! Thằng ngốc nào cho ông làm tướng vậy, trông ông giống anh hàng thịt.

Tướng quân nổi giận, rút gươm:

- Tao băm xác mi ra !!!

Thiền sư vẫn điềm tĩnh:

- Này là mở cửa địa ngục.

Chợt giác ngộ, vị tướng sụp xuống lạy:

- Xin… xin thầy tha lỗi cho cử chỉ thô bạo vừa rồi của tôi.

- Này là mở cửa thiên đường – thiền sư Ekaku mỉm cười.

Lời bình:

Thiên đường, địa ngục không phải là chỗ con người tới sau khi chết mà nó ở đây và bây giờ! Lành, dữ đều do tư tưởng. Cửa thiên đường địa ngục mở ra bất cứ lúc nào.
6. Thiên đàng địa ngục đều do tâm tạo
 Có một bà lão biệt danh “mụ già hay khóc”. Trời mưa, mụ cũng khóc, trời không mưa mụ cũng khóc. Có người hỏi bà:
- Bà lão ơi, sao bà lại khóc?
- Tôi có hai con gái, cô chị bán giày vải, cô em bán dù. Khi trời nắng ráo, lão nghĩ tới con em bán dù không được. Khi trời mưa, lão lại lo cho con chị, mưa gió không có khách nào chịu mua giày.

- Lão nên nghĩ rằng khi trời đẹp đứa lớn sẽ bán được, khi trời mưa đứa nhỏ bán dù rất chạy.

- À, ông có lý.

Từ đó, “mụ già hay khóc” thôi khóc. Bà lão cười suốt ngày dù trời mưa hay nắng.

Lời bình:

Một điều lợi hay bất lợi sẽ tuỳ thuộc vào cách nhìn, cách suy nghĩ của bạn.
7. Phật tại gia
 
Yangpu về tỉnh Sichuan định tâm tìm kiếm Bồ Tát. Trên đường đi, Yangpu gặp một nhà sư. Nhà sư hỏi:
- Cậu đi đâu đấy?

- Tôi đi cầu Bồ Tát.

- Bồ Tát ở xa, chi bằng đi tìm Phật có hơn không?

- Tìm Phật ở đâu bây giờ?

- Khi cậu về nhà, thấy người đón cậu trên mình khoác cái mền, chân xỏ dép trái, đó chính là Phật.

Theo lời, cậu về nhà thì trời đã khuya. Mẹ cậu nghe con gọi cửa mừng quá vội khoác mền lên người, xỏ dép trái. Bà chạy ào ra mở cửa và khi Yangpu thấy mẹ mình như vậy thì đứng chết lặng.

Lời bình:

Người ta tìm chân lý nhưng điều cần là thực thi ngay trong lòng, không thì khó mà gặp được.
8. Ngón tay chỉ mặt trăng
 
Sư Wu Jincang hỏi Lục Tổ Huệ Năng:
- Con đọc kinh Đại Bát Niết Bàn bao năm rồi mà vẫn chưa hiểu. Xin tổ sư soi sáng cho.

Lục Tổ Huệ Năng cầm quyển kinh đưa cho ni sư, nói:

- Ta không đọc được chữ, con hãy đọc, ta sẽ giúp con hiểu.

- Tổ không đọc chữ sao ngài hiểu thông nghĩa được? – Jincang rất ngạc nhiên.

Lục Tổ Huệ Năng thủng thỉnh đáp:

- Chân lý không dựa vào chữ nghĩa. Nó giống như trăng soi trên trời. Trong trường hợp này, chữ nghĩa giống như ngón tay trỏ vậy. Ngón tay chỉ trăng mà nó không phải là trăng. Xem trăng có cần ngón chỉ không?

Lời bình:

Ngôn ngữ văn tự đều là biểu tượng diễn chân lý. Đừng lầm chữ nghĩa với chân lý như đã lầm ngón tay với mặt trăng.
9. Ai đó
 
Kitagaki, thống đốc bang Kyoto, đến viếng đền Tofuku để thăm Keichu – vị sư trưởng đền này.
Đệ tử của Keichu vào báo:

- Kitagaki, thống đốc Kyoto muốn diện kiến thầy.

- Ta không biết thống đốc nào cả – Sư trưởng trả lời.

Đệ tử chạy ra nói với Kitagaki:

- Thầy tôi yêu cầu ngài lui gót vì không quen thống đốc nào cả.

Kitagaki hiểu ra:

- Nếu vậy, hãy báo với thầy anh có Kitagaki muốn diện kiến.

- Để tôi thử lần nữa.

Lần này, sư trưởng ra đón tận nơi:

- Ồ, Kitagaki đấy à. Mời vào nhà.

Lời bình:

Danh vọng, địa vị, sự thành công và sự giàu có thường có khuynh hướng gia tăng cái tôi của người ta. Vì vậy, người ta sẽ lạc lối, giống như người lạc đường không thể về nhà được.
10. Càng vội càng chậm
 
Một thanh niên nọ lên núi tìm kiếm sĩ lừng danh để học kiếm thuật. Anh ta hỏi vị sư phụ:
- Thưa thầy, nếu con luyện tập chuyên cần thì phải bao lâu mới thành kiếm sư?

- Có lẽ 10 năm.

- Cha con đã già rồi và con phải chăm sóc ông. Nếu con luyện tập chuyên cần hơn nữa thì mất bao lâu?

Lặng yên suy tư một lúc, vị sư phụ đáp:

- Trường hợp này có lẽ phải 30 năm.

Anh thanh niên không giấu được vẻ nôn nóng:

- Trước thầy bảo 10 năm, bây giờ 30 năm. Con sẽ vượt qua mọi trở lực để nắm vững kiếm thuật với thời gian ngắn nhất.

- Thế thì anh cần phải ở lại đây 70 năm – Vị sư phụ mỉm cười.

Lời bình:

Những người quá nóng nảy muốn đạt đến kết quả thì hiếm khi thành công.
11. Đèn đã tắt
 
Một anh mù đến từ giã bạn mình. Người bạn cho anh một cây đèn lồng. Anh mù cười hỏi:
- Tôi đâu cần đèn lồng. Với tôi, sáng hay tối có gì khác.

- Tôi biết. Nhưng nếu không mang nó theo, trong bóng tối người khác có thể đụng vào anh.

- Ồ, vậy thì được.

Đi được một đoạn, bất ngờ anh mù bị một người đâm sầm vào. Bực mình, anh ta quát:

- Bộ không thấy đèn hả?

- Đèn của ông đã tắt từ lâu rồi mà.

Lời bình:

Người nào dùng lời kẻ khác để dạy người có thể giống anh mù này. Đèn đã tắt từ lâu, tuy nhiên anh ta không biết điều đó.
12. Bình thường tâm
 
- Bạch thầy, sống theo Đạo một cách siêng năng là thế nào?
- Khi đói hãy ăn, khi mệt hãy ngủ.

- Đó là những điều mà mọi người thường làm mà?

-Không, không ! Hầu hết mọi người đều không làm như vậy. Khi ăn, mọi người đầy những suy tư, ao ước và khi ngủ lại đầy những lo toan.

Lời bình:

Có bao nhiêu người mà mỗi sáng thức dậy mà đầu óc không bận bịu những chuyện quá khứ? Con người phải vứt bỏ những điều nguy đã gây ra bão tố nội tâm và sống theo bản chất nguyên thuỷ của họ vì Đạo nằm ngay trong đời sống hằng ngày.
13. Thiền trong chén trà
 
Vị giáo sư đại học đến gặp thiền sư Nan In để tìm hiểu Thiền. Nan In mời ông uống trà. Nan In rót đầy chén trà rồi mà cứ thế rót thêm. Giáo sư nhắc:
- Kìa thầy, chung trà đầy tràn rồi, xin đừng rót nữa.

Nan In cười đáp:

- Như chung trà này, ông cũng đầy ắp những quan niệm của ông. Nếu trước tiên, ông không cạn chén thì sao tôi có thể bày tỏ Thiền cho ông được.

Lời bình:

Ai chứa đầy kiến thức thì điếc trước lời phải trái. Khi hai người tranh luận, một người thường đưa cái biết của mình vào. Cho nên rút lại chỉ nghe thấy tiếng của mình mà không học thêm được gì cả.
14. Con quỷ bên trong
 
Nhà Sư nọ mỗi khi bắt đầu nhập định đều thấy một con nhện khổng lồ làm ông bối rối. Nhà sư liền vấn ý sư Tổ:
- Mỗi khi con bắt đầu nhập định thì luôn có một con nhện khổng lồ xuất hiện, dẫu có đuổi thế nào nó cũng không đi.

-Lần tới, nếu thấy con nhện xuất hiện, con hãy vẽ một vòng tròn to làm dấu xem nó từ đâu đến.

Nhà sư làm đúng như vậy. Khi ông vẽ vòng tròn to vào bụng con nhện, con nhện chạy đi, ông lại có thể tiếp tục thiền định. Sau buổi thiền định, nhà sư rất bối rối khi thấy vòng tròn nằm ngay trên bụng mình.

Lời bình:

Trong cuộc sống, con người gặp phải nhiều xáo trộn và âu lo, phiền nhiễu. Nhưng âu lo tệ nhất thường là từ chính bản thân mình mà ra.
15. Đích tới có một đường đi không cùng
 
Một tăng đồ hỏi Thiền sư Baling Haojian:
- Nghĩa lý của sư tổ và ý nghĩa của giáo lý có gì giống và có gì khác nhau?

- Khi vịt lạnh, chúng lội xuống nước. Khi gà lạnh chúng đậu trên cây.

Lời bình:

Lạnh vẫn lạnh nhưng phương thức tránh lạnh lại khác nhau. Cùng một mục tiêu nhưng mỗi loài lại có cách riêng của chúng. Để đạt mục tiêu không chỉ có một con đường, không phải ai cũng đi theo một con đường.Hảy khéo chọn .
Minh Lam sưu tầm

Chất hóm hĩnh trong Ca dao Tình yêu Nam Bộ

Chất hóm hĩnh trong Ca dao Tình yêu Nam Bộ

  
Tác giả:  Đoàn Thị Thu Vân, trong  www.thoangsaigon.com

Sự mộc mạc hồn nhiên ở từ ngữ, cách thể hiện dung dị và ngộ nghĩnh gây nên những bất ngờ thú vị là chất hóm hỉnh thường thấy trong ca dao tình yêu Nam Bộ. Đó cũng là biểu hiện tính cách đặc trưng của người dân nơi đây.
Trước hết là chất hóm hỉnh không cố tình, không dụng công, toát ra một cách tự nhiên qua những từ ngữ mộc mạc; không hề chau chuốt chân thật đến độ người nghe phải bật cười. Một anh chàng quá đỗi si tình đã trở thành liều mạng:
“Dao phay kề cổ, máu đổ không màng
Chết thì chịu chết, buông nàng anh không buông”
Một cô nàng thật thà cả tin đã giật mình “hú vía” vì kịp thời nhận ra chân tướng đối tượng:
May không chút nữa em lầm
Khoai lang khô xắt lát em tưởng cao ly sâm bên Tàu”
Có những nỗi niềm tương tư ấp ủ trong lòng, nhưng cũng có khi người ta không ngại ngần thổ lộ trực tiếp với bạn tình:
“Tôi xa mình hổng chết cũng đau
Thuốc bạc trăm không mạnh, mặt nhìn nhau mạnh liền”
Họ là những người lao động chân chất, nên cũng bày tỏ tình cảm với nhau bằng thứ khẩu ngữ thường ngày không chưng diện, màu mè, tuy vậy, cái tình trong đó cũng mãnh liệt và sâu sắc.
Đây là lời tâm sự của một anh chàng đêm hôm khuya khoắt lặn lội đi thăm người yêu:
“Thương em nên mới đi đêm
Té xuống bờ ruộng đất mềm hổng đau
May đất mềm nên mới hổng đau
Phải mà đất cứng ắt xa nhau phen này”
Chàng thật thà chất phác, nhưng mà cũng có chút ranh ma đấy chứ? Chất hóm hỉnh đã toát ra từ cái thật thà tội nghiệp.
Nhưng phần lớn vẫn là sự hóm hỉnh mang tính chất đùa nghịch. Một chàng trai đã phóng đại nỗi nhớ người yêu của mình bằng cách so sánh ví von trào lộng:
“Vắng cơm ba bữa còn no
Vắng em một bữa giở giò không lên”
Nỗi vấn vương tơ tưởng đi vào tận giấc ngủ khiến chàng trở nên lú lẫn một cách buồn cười:
“Phòng loan trải chiếu rộng thình
Anh lăn qua đụng cái gối, tưởng bạn mình, em ơi!”
Nhưng cái độc đáo là ở đây nỗi niềm đó lại được bộc lộ một cách hài hước:
“Tôi xa mình ông trời nắng tôi nói mưa
Canh ba tôi nói sáng, giữa trưa tôi nói chiều”
Có một chút phóng đại làm cho lời nói nghe hơi khó tin! Nhưng hề gì. Chàng nói không phải cốt để đối tượng tin những điều đó là sự thật mà chỉ cốt cho nàng thấu hiểu tấm tình si của mình. Nàng bật cười cũng được, phê rằng “xạo” cũng được, miễn sao hiểu rằng mình đã phải ngoa ngôn lên đến thế để mong người ta rõ được lòng mình.
Lại có một chàng trai đang thời kỳ tiếp cận đối tượng, muốn khen cô nàng xinh đẹp, dễ thương mà khó mở lời trực tiếp. Để tránh đột ngột, sỗ sàng, chàng đã nghĩ ra một con đường vòng hiếm có:
“Trời xanh bông trắng nhụy huỳnh
Đội ơn bà ngoại đẻ má, má đẻ mình dễ thương”.
Mục đích cuối cùng chỉ đơn giản là khen “mình dễ thương” mà chàng đã vòng qua năm non bảy núi. Bắt đầu từ thế giới tự nhiên – trong thế giới tự nhiên lại bắt đầu từ ông trời – tạo hóa sinh ra những loại cây, hoa đẹp đẽ – rồi mới bước qua thế giới của loài người – trong thế giới loài người lại từ hiện tại ngược dòng lịch sử để bắt đầu từ tổ tiên ông bà, tới thế hệ cha mẹ, rồi tới nhân vật chính – “mình”. Thật là nhiêu khê, vòng vo tam quốc làm cho đối tượng hoàn toàn bất ngờ. Những lời ngộ nghĩnh kia dẫn dắt tới sự hiếu kỳ háo hức muốn biết chuyện gì đây, cho đến khi cái kết cục thình lình xuất hiện làm cho cô nàng không kịp chống đỡ… Nhưng mà nó thật êm ái, thật có duyên biết bao, nên dù phải đỏ mặt, cô hẳn cũng vui lòng và không thể buông lời trách móc anh chàng khéo nịnh!
Ngược lại, cũng có những lời tỏ tình khá táo bạo, sỗ sàng, nhưng hình ảnh thì lại hết sức ngộ nghĩnh, dí dỏm:
“Con ếch ngồi dựa gốc bưng
Nó kêu cái “quệt”, biểu ưng cho rồi”
Những người nghe câu “xúi bẩy này không thể không bật cười, còn đối tượng xúi bẩy cùng lắm cũng có thể tặng cho người xúi có phần trơ tráo kia một cái nguýt dài.
Những câu ca dao hóm hỉnh không chỉ bật lên từ tâm trạng đang vui, tràn đầy hy vọng, có khi “rầu thúi ruột” mà họ vẫn đùa. Những trắc trở trong tình yêu nhiều lúc được trào lộng hóa để ẩn giấu nỗi niềm của người trong cuộc:
“Thác ba năm thịt đã thành bùn
Đầu thai con chim nhạn đậu nhánh tùng chờ em”
Quả là khối tình thác xuống tuyền đài chưa tan, nên chàng lại quyết tâm chờ tiếp ở kiếp sau cho đến khi nào nên duyên nên nợ. Kiên nhẫn đến thế là cùng!
Khi chàng trai cố gắng đến hết cách vẫn không cưới được người mình yêu, không biết trút giận vào đâu, bèn đổ lỗi cho một nhân vật tưởng tượng:
“Quất ông tơ cái trót
Ổng nhảy tót lên ngọn cây bần
Biểu ông xe mối chỉ năm bảy lần, ổng không xe”
Thái độ quyết liệt trong tình yêu lắm lúc được thể hiện đầy ấn tượng. Anh chàng hay cô nàng trong câu ca dao dưới đây đã xem cái chết nhẹ như lông hồng. Thà chết còn hơn là lẻ bạn!
“Chẳng thà lăn xuống giếng cái “chũm”
Chết ngủm rồi đời
Sống chi đây chịu chữ mồ côi
Loan xa phượng cách biệt đứng ngồi với ai?”
Có chàng trai thì quyết tâm đem tuổi thanh xuân gửi vào cửa Phật:
“Nếu mà không lấy đặng em
Anh về đóng cửa cài rèm đi tu”
Chàng vừa muốn tỏ lòng mình vừa muốn thử lòng người yêu. Và cô nàng cũng tỏ ra quyết tâm không kém. Chàng đi đến đâu nàng theo đến đó để thách thức cùng số phận:
“Tu đâu cho em tu cùng
May ra thành Phật thờ chung một chùa”
Bằng câu đùa dí dỏm của mình, cô nàng đã làm nhẹ hẳn tầm nghiêm trọng của vấn đề trong tư tưởng anh chàng và cũng hóa giải tâm tư lo âu, phiền muộn của chàng – “Có gì đáng bi quan đến thế? Cái chính là em vẫn giữ vững lập trường” – đồng thời cũng hàm thêm chút chế giễu – “Mà có chắc là tu được không đấy?”.
Khi yêu, nhiều cô gái cũng mạnh dạn bày tỏ tình cảm của mình không kém các chàng trai.
“Phải chi cắt ruột đừng đau
Để em cắt ruột em trao anh mang về”
Không tiếc cả thân thể, sinh mạng của mình, nhưng cô gái chỉ… sợ đau, thật là một cái sợ đầy nữ tính rất đáng yêu. Hay khi chàng trai muốn liều mình chứng tỏ tình yêu, nhưng cũng lại “nhát gan” đến bật cười:
“Gá duyên chẳng đặng hội này
Tôi chèo ghe ra sông cái, nước lớn đầy… tôi chèo vô”
Tinh nghịch, hóm hỉnh những lúc đùa vui và cả những khi thất vọng, đó là vũ khí tinh thần của người lao động để chống chọi những khắc nghiệt của hoàn cảnh. Những chàng trai, cô gái đất phương Nam đã lưu lại trong lời ca câu hát cả tâm hồn yêu đời, ham sống, hồn nhiên của họ trên con đường khai mở vùng đất mới của quê hương tiếp nối qua bao thế hệ – Đó là tinh thần phóng khoáng, linh hoạt, dày dạn ứng biến của những con người “Ra đi gặp vịt cũng lùa; Gặp duyên cũng kết, gặp chùa cũng tu”

Cuộc sống cho ta những gì?

Cuộc sống cho ta những gì?
Cuộc sống dành cho ta những niềm vui,

...và cả những nỗi buồn;

những nụ cười
...và cả những giọt nước mắt;

những cuộc vui
...và cả những khoảng lặng
những người bạn

...và cả cảm giác đơn độc
những thành công

...và cả những thất bại
...Nhiều lắm...

Nếu như cuộc sống chỉ có niềm vui mà không có nỗi buồn thì sẽ buồn chán lắm. Khi đó, em sẽ không biết đau, mà nếu em không đau, thì làm sao em hiểu nỗi đau của người khác như thế nào?

Nếu như cuộc sống chỉ có những nụ cười mà không có những giọt nước mắt thì sẽ vô vị lắm nhỉ. Nếu em chỉ nhìn thấy mỗi nụ cười, em sẽ nghĩ rằng mọi người đều rất vui vẻ và thân thiện với nhau. Như thế,em sẽ không biết rằng, đôi khi người ta đau quá mà không khóc được, người ta sẽ cười. Và cũng có khi người ta khóc vì quá vui mừng. Có cả những khi người ta giả lả với nhau nữa chứ...

Nếu như cuộc sống chỉ có những cuộc vui mà không có những khoảng lặng thì mãi mãi em sẽ không bao giờ trưởng thành. Bởi vì em sẽ bị cuốn theo những cuộc vui ấy, em sẽ không có những khoảnh khắc để suy nghĩ. Cho dù em đã sai thì cuộc sống vẫn cho em những khoảng lặng để em tìm ra con đường tốt nhất để sống tốt cơ mà. Cuộc sống cần lắm những khoảng lặng.

Ấm áp không phải khi ngồi bên đống lửa, mà là bên cạnh người bạn thương yêu.

Ấm áp không phải khi bạn mặc một lúc hai, ba áo, mà là khi bạn đứng trước gió lạnh, từ phía sau đến có ai đó khoác lên bạn một tấm áo.

Ấm áp không phải khi bạn đội chiếc mũ len, mà là khi đầu bạn dựa vào một bờ vai tin cậy.

Ấm áp không phải khi bạn dùng hai tay xuýt xoa, mà là khi tay ai kia khẽ nắm lấy bàn tay bạn.

Ấm áp không phải khi bạn nói “ấm quá”, mà là khi có người thì thầm với bạn: “Có lạnh không?”.

Ấm áp chưa hẳn là khi bạn ôm ai đó thật chặt, mà là khi ai đó khoác vai bạn thật khẽ.

SỐNG CHẬM LẠI

SỐNG CHẬM LẠI
 
 
 
 
 
Chậm lại để không hời hợt, chậm lại để nuôi chín cảm xúc, để lắng nghe nhịp chảy của cuộc sống, nhịp chảy của chính con tim mình, để nhận ra điều gì thực sự là cốt lõi, điều gì chỉ là thoáng qua… Chậm lại để nhìn lại. Chậm lại để… nhanh hơn.

Giữa guồng quay vô tận của thời gian, áp lực của cuộc sống, của công việc, người ta bắt đầu thấy chóng mặt, ngột ngạt… Học thiền, tập Yoga, tĩnh tâm bằng trà đạo… là những giải pháp “sống chậm” của nhiều người thời nay.

Thuở trước thi sĩ Xuân Diệu đã từng “giục giã”: “Nhanh lên chứ, vội vàng lên với chứ”. Ngày nay, nhiều người cho rằng phải “sống gấp”, “sống lướt”… Giữa lúc đó, “sống chậm” dường như kéo ta bước chậm lại, đưa con người trở về với bề sâu, bề xa, những góc khuất trong tâm hồn, chầm chậm lắng nghe và suy ngẫm.

Thử một lần thực sự thâm nhập vào thế giới riêng của tuổi teen, chắc hẳn ấn tượng về một thế hệ @ với nhịp sống hối hả và hưởng thụ đã “mặc định” trong mỗi người sẽ nhanh chóng qua đi. Nhiều người sẽ gặp một chút “tôi” trong những dòng tâm sự hồn nhiên, chân thành, thậm chí là những suy nghĩ, tản mạn đôi lúc bâng quơ của lứa tuổi ô mai…

Đó là những giây phút chúng ta “sống chậm lại”… Sống chậm! Chậm lại để không hời hợt, chậm lại để nuôi chín cảm xúc, để lắng nghe nhịp chảy của cuộc sống, nhịp chảy của chính con tim mình, để nhận ra điều gì thực sự là cốt lõi, điều gì chỉ là thoáng qua… Chậm lại không phải là để thụ động tận hưởng. Chậm lại để nhìn lại. Chậm lại để… nhanh hơn.

…Bồi hồi khi nhớ đến đôi dòng tâm sự trong tản văn của Nguyễn Thanh Bình: “…tôi sẽ tập ăn chậm để thấy vị ngọt của hạt gạo quê xứ nghèo, tập đi chậm để thấy hai hàng cây bên đường thay lá, tập sống chậm lại, chậm lại để nhận thấy tình đời tình người lấp lóe bên tôi…”

Giản dị nhưng sâu sắc, chân thành nhưng thấm đẫm yêu thương, đôi khi xen cả những “triết lí” hồn nhiên của tuổi mới lớn…

Lá Thư Gửi Thầy Giáo Cũ

Lá Thư Gửi Thầy Giáo Cũ
Nguyên Nhung

Thưa thầy kính mến, Nhận được tin thầy đang định cư ở Canada, em mừng quá, vội viết thư thăm hỏi sức khỏe của thầy cô và gia quyến. Mới đó đã gần bốn mươi năm không gặp lại thầy, cuộc đời dâu bể, bể dâu biết bao nhiêu thay đổi, vậy mà có lúc nào đó trong cuộc đời, em vẫn nhớ đến một khoảng trời rất xanh bên ngoài khung cửa lớp. Ở đó có cây sao già rì rào lời tình tự quanh năm, đứa học trò lơ đãng của thầy có lúc đã thả hồn lơ mơ theo cánh chim bay ngoài cửa sổ.

Thưa thầy, Nhắc lại thuở còn đi học với các thầy cô năm ấy, em nhớ thầy nhiều nhất, vì lẽ thầy là giáo sư hướng dẫn của lớp, lại cũng là vị giáo sư Việt văn trẻ tuổi, có nhiều bài thơ hay chứa đầy tình tự quê hương và tình yêu tuổi trẻ. Thầy là người đã đi qua và chúng em là những người sẽ bước tới, thầy đã chia xẻ cho đám học trò nhiều chuyện đời buồn vui bên ngoài khung cửa lớp. Nó như một khám phá mới lạ bên ngoài thế giới học trò, bỗng dưng em có cảm tưởng mình được chắp đôi cánh, bay bổng vào vùng trời của sự hiểu biết. Em cám ơn thầy nhiều lắm, nhờ vậy mà sau này em nhìn đời bằng đôi mắt thoáng đãng hơn, quảng đại hơn để dễ dàng chia xẻ với mọi người ngay trong những hoàn cảnh đớn đau nhất.

Thầy ơi! Thầy có nhớ cái lớp học ban C lẫn lộn nam sinh và nữ sinh năm ấy không hở thầy? Chúng em là lũ học trò đang tuổi lớn nên nhiều chuyện lộn xộn lắm. Ngày nào dưới hộc bàn của em cũng có một tờ giấy học trò xếp làm tư, trong ấy khi là mấy vần thơ, khi lại là một lời tỏ tình rất ngô nghê, ngắn ngủi, người gửi đã chẳng ký tên . Có khi tác giả những lá thư ấy là lũ kẹp tóc tụi em chọc ghẹo nhau, có khi từ những bạn phái nam cùng lớp, những câu tỏ tình rất ngộ nghĩnh, mà có khi chỉ là những tia nhìn đằm thắm gởi trao. Trong ấy có đôi mắt của người bạn đồng lớp, chưa hề nói với em một lời nào, nhưng mãi cho đến ngày bạn ấy từ giã bạn bè, xếp bút nghiên theo nghiệp đao binh, rồi vì phần số ngắn ngủi, người bạn ấy đã đền nợ nước một chiều bên dòng sông quê mẹ .

Ðôi mắt ấy cứ ám ảnh em mãi một thời gian dài, ngay cả lúc này đây, đã nhiều năm trôi qua em vẫn nhìn thấy đôi mắt ấy. Đôi mắt thuở học trò, biểu tượng cho một tình cảm trọn vẹn trong sáng đã làm em bối rối suốt một đời mỗi lần nghĩ đến.Sau này lớn lên, trong đời em có dịp gặp gỡ và đối diện với bao nhiêu cái nhìn của tha nhân, em mới thấy cái câu "đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn " thật đúng. Thầy biết không? Sau này ngẫu nhiên em lại đi vào nghề nghiệp của thầy, nghĩa là lại trở thành nhà giáo. Ðể rồi có một ngày, theo vận nước nổi trôi đã xô đẩy mỗi người mỗi nơi mỗi ngả, em nghe tin thầy thoát được sang bên kia với ít nhiều mất mát của gia đình, nhưng bù lại thầy có cái tự do bù trừ cho những mất mát đó. Em lại nhớ đến chuyện Tái Ông mất ngựa, cái may cái rủi cuả đời người, và luật bù trừ của trời đất, như vậy thì buồn làm gì hở thầy?

Như em, đứa học trò tầm thường của thầy, có cái mặt tròn và chiếc mũi hếch, khoa thẩm mỹ cũng không làm sao kéo dài cho thanh tú hơn, nhưng bù lại em có đôi lúm đồng tiền, vì vậy mà khi em cười khuôn mặt đỡ tròn hơn nhờ hai phần lõm xuống trên đôi má, trông em lại có duyên, để cái người bạn có ánh mắt năm xưa đã có công ngồi chép bài " Mười thương " tặng cô bạn nhỏ nhoi, tội nghiệp. Sau cái chết của anh bạn học, tự nhiên em chán đời mất một thời gian, không phải vì nhớ nhung người bạn cũ, nhưng có lẽ em vừa chợt nhìn ra thân phận nhỏ bé của con người bất lực trước bàn tay của định mệnh, những bất hạnh đổ xuống từng giây từng phút . Thuở ấy ngày nào trên đường đi học về em vẫn phải đạp xe ngang khu nghĩa trang, ngày nào em cũng thấy những vành khăn trắng, những đôi mắt đỏ hoe, những vòng hoa tang héo dần trên nấm mộ mới, cho đến năm em mười chín tuổi, em có làm được mấy vần thơ cho người bạn cũ, để em ghi lại cho thầy đọc:

"Người bạn thân yêu ơi!
Có những buổi chiều đi ngang nghĩa trang,
Nhìn những nấm mộ bia xếp hàng im lặng,
Buổi chiều có nắng vàng se sắt,
Buổi chiều có lá sao khô,
Trên cành những bông hoa sứ nở,
Lòng tôi chợt nảy sinh bỡ ngỡ,
Rồi một mai sẽ tàn như nắng quái chiều hôm,
Như lá sao khô rời cành bay lả tả,
Như hoa sứ rụng trên bờ cỏ uá. . .”
( thơ Nguyên Nhung ).

Thưa thầy, đứa học trò của thầy đã ảnh hưởng nơi thầy một chút nào về sự "vô thường" của cõi nhân gian, vốn là không lại trở về không, vốn là bụi lại trở về bụi. Em vẫn nhớ những giờ học cuối năm, khi mùa thi đã qua, thầy thường ngâm thơ cho học trò nghe. Mới đầu cả lớp khúc khích cười, nhưng sau phút giây bỡ ngỡ đó, tất cả đều im lặng để nghe tiếng thơ rộn ràng trong thanh âm sang sảng của ông thầy nghệ sĩ, có những uẩn khúc, có những đớn đau. Sau này lớn lên em mới hiểu, thầy cũng cần có những phút giây để trang trải nỗi niềm sâu kín của con tim. Như em vậy thôi, em cũng từng say sưa đọc đi đọc lại bài viết của mình, có lúc cười như người khùng điên, có lúc buồn chứa chan nước mắt, như lúc này đây, khi viết thư cho thầy em cũng khóc...

Sau năm 75, em kẹt lại quê nhà cho nên giờ này mới có lắm chuyện để kể thầy nghe. Em nghĩ thầy rất thích đọc thư, dù không có giờ để viết thư. Ở bên này, người ta chỉ cần nhắc phôn lên là nói đủ thứ chuyện đời, lời nói tuôn ào ào như nước đổ xuống ngày đêm ở thác Niagara nơi thầy ở. Em tưởng tượng một ngày nào đó nước ngừng đổ, thác chỉ còn trơ lại những bờ đá khô queo, lởm chởm, người ta sẽ dửng dưng nhìn nó như một phong cảnh chết, có còn lại chăng là những tấm hình lưu lại cảnh hùng vĩ của chốn xưa. Do đấy em mới viết thư để thầy đọc, rồi có một lúc nào đó , vô tình thầy lật lại chồng thư cũ, biết đâu lá thư của em không mang lại cho thầy một chút vui trong cuộc sống vốn rất nhiều phiền muộn, phải không thầy?

Em là cô giáo nghèo giữa đám học trò cũng khốn khổ như mình. Thầy biết không? Tháng 6 năm 1975 chồng em lên đường vào trại tù CS, bảy tám năm tù tội anh để em một mình ngu ngơ nuôi hai đứa con nhỏ, chỉ có hai đứa thôi mà nhiều khi em muốn ngã gục thì đừng nói gì đến những người phụ nữ thay chồng nuôi một đàn con năm, bảy đứa. Em vừa làm cô giáo vừa đi bán chợ trời. Ở trường học, em rất xấu hổ khi đã làm nghèo đi kiến thức của mình bằng những lời lếu láo theo sự chỉ đạo của cấp trên để dạy dỗ học trò. Ra trường đời, có chung đụng với sự lọc lừa kiếm sống, em ngây thơ như con nai tơ. Sự bắt buộc phải nói những điều lếu láo trong lớp học đã làm em xấu hổ, rồi bắt buộc phải dối trá ngoài chợ đời làm em tủi nhục biết bao nhiêu.

Em gặp đứa học trò cũ mấy niên học trước, nay cũng được đẩy ra vỉa hè để tập ăn gian, nói dối với mọi người, tất cả những gì học được nơi nhà trường mấy mươi năm trước đều vứt đi, nếu không làm sao để sống. Em cố gắng duy trì phần tốt của nhà giáo giữa nơi xô bồ đó, được chừng nào hay chừng nấy, nếu không chọn được sự hoàn thiện thì cũng phải chọn điều gì ít xấu nhất, phải không thầy? Câu chuyện cuả một chị nhà giáo em kể thầy nghe tiếp đây, để mà càng chán chường cho thân phận nhà giáo những năm tháng đó. Lương bổng không đủ lo cho gia đình nên chị cũng phải lăn lộn ngoài vỉa hè mới mong nuôi nổi lũ con còn đang tuổi cắp sách đến trường. Buổi chiều phải gác thi, buổi sáng chị vẫn ráng chạy ra chợ kiếm thêm đồng nào hay đồng nấy.

Ôi cái buổi sáng hôm ấy là một buổi sáng không may của chị, công an và quản lý thị trường bố ráp hết mấy con đường quanh chợ nên bao nhiêu vốn liếng chị có đều mất hết, chưa kể còn phải làm kiểm điểm vì tội “buôn gian bán lận” nữa, cái tội chung chung của người dân khi trải tấm ny lông, bán buôn vớ vẩn vài bộ quần áo, đôi dép cũ, cái bình thuỷ nước sôi để có tiền sống qua một ngày khốn nạn. Xã hội có những hạng “buôn gian bán lận” tày trời, sao họ vẫn nhởn nhơ sống trong nhà cao cửa rộng, một bước lên xe hơi, bất công quá phải không thầy?

Thế là chị bạn em bị “túm” như bao nhiêu người đồng cảnh ngộ. Nghĩ đến lớp học chiều, chị đành phải chià ra tờ giấy gác thi ra để chứng minh và mong được thông cảm cho hoàn cảnh một nhà giáo nghèo. Năn nỉ mãi chị được về trường gác thi, lại có người hộ tống đi theo đến tận trường để xác minh xem chị có phải là phường “ăn gian nói dối”. Câu chuyện này ghi nhớ mãi trong lòng chị, một giáo sư môn Sử Địa được đào tạo từ trường Quốc Gia Sư Phạm, đã dạy học trò vẽ bao nhiêu tấm bản đồ thế giới và quê hương trên tấm bảng đen, đã thao thao rót vào tai học trò bao nhiêu trang sử hào hùng của dân tộc. Thế mà giờ đây tấm bản đồ quê hương mình đang mất từng tấc đất, từng vùng biển xanh không còn trải dài tít tắp đến tận chân trời, bài học lịch sử để lại cho thế hệ mai sau sẽ nói năng ra sao để khỏi hổ thẹn với tiền nhân?

Thầy còn nhớ thầy Nhiên dạy Anh văn, đồng nghiệp với thầy thuở đó? Tội nghiệp, thời điểm ấy cái môn sở trường của thầy Nhiên đã trở thành cấm kỵ, người ta coi sinh ngữ để phân định là bạn hay thù, nó được thay đổi theo lập trường chính trị. Thầy Nhiên bỗng nhiên thất nghiệp, phải xoay nghề xe đạp ôm. Mỗi ngày ra chợ, em đều gặp thầy kiên nhẫn đợi khách dưới tàn cây phượng vĩ ở đầu chợ. Trong chiếc áo nhà binh rộng thùng thình, đôi mắt kính của thầy hấp háy dưới nắng trưa, một mảng lưng áo ướt đẫm mồ hôi, tự nhiên em muốn khóc. Giữa trưa hè nắng đổ lưả, em sửa soạn trải tấm ni lông lên viả hè, gặp ai đi ngang cũng hỏi : " Có gì bán không? ". Cái điệp khúc ấy lập đi lập lại đến mỏi mồm, lại trâng tráo nữa. Một người đàn ông đi ngang với đôi tay buông thõng, ông ta chỉ vào chiếc áo đang mặc trên người : " Mua không ? ".

Tức thời có mấy cái miệng đồng thanh cò kè trả giá, sau một lúc như thế, người đàn ông cởi chiếc áo quẳng xuống tấm ni lông trên vỉa hè. Thưa thầy, một tấm thân gầy đếm được những chiếc xương sườn, một bộ ngực lép phơi ra giữa nắng hè gay gắt, không còn gì để dấu diếm nữa. Có một cái gì đó muốn cười, có một cái gì đó muốn khóc, ngó ra gốc cây phượng bên bờ sông, trời trưa đứng gió, bóng thầy Nhiên đứng đó đợi khách và bóng người đàn ông cởi áo bán ở chợ trời như chập chờn, trộn lẫn vào nhau . Những giọt mồ hôi và những giọt nước mắt, những viên kim cương và những giọt sương, em làm sao phân biệt nổi. . .

Không ngờ có ngày em cũng trôi giạt qua đây, dù nơi nào cũng có nỗi cực nhọc của cuộc sống, nhưng ít ra ở đây, em cũng có chút thì giờ thong thả để viết thư thăm thầy, để viết hết những gì mình muốn viết. Nước Mỹ không phải thiên đàng mà cũng chẳng phải là hoả ngục thầy nhỉ, ta có quyền chọn lựa cái nào đỡ xấu nhất, đấy là lý do tại sao thầy trò mình sang đây. Em xin dừng bút nơi đây. Kính chúc thầy cô và gia đình được bình an và khỏe mạnh. Em rất mong nhận được thư hồi âm của thầy. Ðứa học trò cũ của thầy.
 
 
Nguyên Nhung ( bài viết theo tâm sự của một cô giáo)

Hãy đọc và suy ngẫm về cuộc sống

 
Hãy đọc và suy ngẫm về cuộc sống
 
Nếu trong đêm tối đến mức bạn cũng không thể nhận ra được chính mình, thì hãy tin rằng đêm rồi cũng sẽ qua và bình minh đang đến rất gần bạn.

Hiện tại có thể không là gì cả - nhưng chính những nổ lực của bạn trong quá khứ sẽ tạo nên một ngày mai.

Hãy luôn đặt bạn vào vị trí của người khác, nếu điều đó làm cho bạn bị tổn thương thì nó cũng sẽ làm tổn thương người khác.

Đừng để cuộc đời của bạn trôi qua một cách vô nghĩa khi mãi chìm đắm trong kỉ niệm, lỗi lầm của quá khứ hay quá lo lắng cho tương lai. Hãy sống trọn vẹn cho giây phút hiện tại bằng tất cả nhiệt huyết của trái tim mình.

Mọi thứ chỉ thật sự chấm dứt khi bạn thôi không cố gắng nữa.

Đừng để tình yêu thiếu vắng trong cuộc đời bạn bằng cách nói thật khó để có thể tìm thấy nó. Cách nhanh nhất để nhận được tình yêu là cho đi. Cách mau chóng nhất để đánh mất tình yêu là cố giữ nó thật chặt; và cách tốt nhất để giữ trọn vẹn tình yêu là chấp cho nó một đôi cánh.

Trở ngại lớn nhất của cuộc đời chính là NỖI LO SỢ

Ngày tuyệt với nhất chính là NGÀY HÔM NAY

Điều dễ làm nhất chính là BỚI MÓC LỖI LẦM CỦA NGƯỜI KHÁC

Điều xấu hổ nhất chính là TỰ MÃN QUÁ ĐÁNG

Sai lấm lớn nhất chính là TỪ BỎ MỤC ĐÍCH CAO ĐẸP CỦA MÌNH

Chướng ngại lớn nhất ngăn cản bạn đến thành công là CÁI TÔI ÍCH KỶ

Cảm giác mãn nguyện nhất là khi LÀM HẾT LÒNG VỚI CÔNG VIỆC CỦA MÌNH

Người hay bất hòa nhất là NGƯỜI HAY PHÀN NÀN

Sự vỡ nợ tồi tệ nhất là ĐÁNH MẤT NHIỆT HUYẾT, NIỀM TIN CỦA MÌNH

Nhu cầu lớn nhất của con người là CẢM NHẬN CUỘC SỐNG.

Quà tặng quý giá nhất bạn có thể trao tặng cho mọi người chính là LÒNG KHOAN DUNG

Điều đáng để bạn phải suy nghĩ nhiều nhất bây giờ không phải CÁI CHẾT mà là SỐNG NHƯ THẾ NÀO?

Điều vô giá mà bạn cần và có để chia sẽ là TÌNH YÊU THƯƠNG.

Điều làm bạn suy ngẫm bây giờ là khi bạn ĐỌC HẾT VÀ CẢM NHẬN BÀI VIẾT NÀY.